Nữ bác sĩ ở viễn cổ
Phan_5
Chương 16: Trở lại chốn cũ.
Chờ đến khi Trác Ngọc nghỉ ngơi khỏe lại, hai người liền xách hành lý tiếp tục lên đường. Quan hệ của hai người dường như vì lần sóng vai chiến đấu này mà lại gần thêm ít.
Bình thường khi Địch Á ở trong hình người mà muốn đến gần Trác Ngọc, Trác Ngọc ngay lập tức trở nên phòng bị, giữ khoảng cách với . Mà mấy ngày nay vào lúc ăn cơm, Địch Á cố ý dịch dịch mông đít ngồi gần vào Trác Ngọc, Trác Ngọc cũng chỉ lườm cái liền thuận theo Địch Á. Địch Á trong lòng cười trộm, điều này Trác Ngọc từ từ còn phòng bị với .
dễ dàng vòng qua ngọn núi kia, lại thêm đoạn đường, khi bọn họ đến mảnh rừng mà họ gặp nhau lần đầu là buổi trưa. Hai người tìm được dòng suối chuẩn bị bữa cơm. Nghỉ ngơi chút Địch Á liền săn. Trác Ngọc rửa xong nồi bắt đầu nấu nước. lâu sau Địch Á khiêng con hươu trở về, sau đó lưu loát lột da tháo xương, thuần thục nướng thịt hươu.
Thịt hươu kệ nướng đến bóng nhoáng khiến con sâu tham ăn trong bụng rục rịch ngóc đầu dậy.
Trác Ngọc ôm bó củi đốt đến, Địch Á thấy Trác Ngọc nhếch môi cười tiếng: “Ngọc Nhi, nàng đói bụng chưa, sắp xong rồi đây!”
xong để cái nồi nấu xuống, lưu loát dời hòn đá qua bên, lại ân cần trải miếng da mềm lên phía tránh cho góc cạnh xù xì làm bị thương giống cái của mình. Sau đó lấy chén và muỗng ra chạy đến con suối ở cạnh rửa sạch biết bao nhiêu lần, cho đến khi xác nhận vô cùng sạch mới đưa cho Trác Ngọc.
Trác Ngọc sớm phát Địch Á rất tinh tế và tỉ mỉ. Biết thích uống canh, mỗi bữa đều hái ít nấm có thể ăn được để nấu canh. Thấy mỗi bữa đều dùng bát đá thô nặng ăn canh cố ý tìm khúc gỗ để làm chén gỗ, muôi gỗ cùng đôi đũa.
Đừng nhìn bộ đồ này đơn giản thô ráp, riêng cầm khúc gỗ đào khoét, nạo gọt, chà xát cũng đủ mệt người. Đây là mảnh tâm ý của , huống chi vì làm những đồ này mà làm trễ giờ ăn cơm, cuối cùng thể làm gì khác là đem thịt nướng nguội nấu thành canh thịt.
Sinh tồn trong dã ngoại vốn là coi trọng thuận tiện và mau lẹ. Thú nhân giống đực chỉ thích ăn thịt nướng, từ trước đến giờ đều là sau khi nướng xong trực tiếp cầm ở trong tay cắn ăn. Đừng là dùng chén ăn canh, nồi cũng là mới nghe lần đầu. Địch Á có thể làm như vậy, đơn giản chỉ vì thích.
Phương pháp đun nấu Trác Ngọc mới chỉ làm mẫu lần, giảng giải mấy lần Địch Á có thể nấu tương đối ngon miệng rồi. Điều này làm cho Trác Ngọc dùng năm năm, lại hao tốn rất nhiều hơi sức học nấu cơm vừa hâm mộ lại ghen tỵ, sao lại có thể thông minh như vậy chứ?
Hai người trong lúc chuyện phiếm ăn xong bữa tiệc lớn phong phú. Trác Ngọc ăn uống no đủ, thỏa mãn nâng cằm nằm ở dưới thân cây, cả người lười biếng bình thản giống như con mèo. vốn muốn thu dọn nồi chén, nhưng Địch Á lại muốn.
Chăm sóc giống cái vốn là chức trách của giống đực. Việc làm bé này làm rất dễ, tại sao lại phải để giống cái của mình mệt mỏi. Huống chi mấy ngày trước Ngọc Nhi làm nhiều vì mình như vậy, nhất định là rất mệt rồi, tay có ít vết đỏ, thể để nàng mệt mỏi nữa.
Địch Á mang theo nụ cười ấm áp nhìn Trác Ngọc sau đó nhanh chóng dọn dẹp. Thu dọn xong mới chạy hỏi Trác Ngọc mất thứ gì. ra theo ý , cái vật vất này cũng có gì quan trọng, quan trọng là quá trình tìm kiếm đồ có thể khiến cùng Trác Ngọc bồi dưỡng tình cảm, đây mới là điều quan trọng. Phụ thân , tình cảm là cần bồi dưỡng, phải bồi dưỡng như thế nào mới để cho mình dễ dàng đạt được đồng ý của giống cái là điều quan trọng.
“Cái này… Mất gì nhỉ, để cho tôi nghĩ . A, đúng rồi, là tảng đá có thể phát sáng. Ừm… To cỡ nắm tay của tôi.”
Địch Á hai mắt tỏa sáng nắm bả vai Trác Ngọc: “Có tảng đá như vậy ư? Như vậy buổi tối có thể chiếu sáng rồi, nàng vất ở đâu?”
cần phải kích động như vậy . Mặc dù tôi cũng rất thích, nhưng chỉ là thuận miệng mà thôi. Chỉ là câu này cũng dám a.
“ phải ở nơi này, chắc là ở phía trước.” chỉ tay về phía trước, Địch Á nhìn qua sau đó quyết định tìm hết ở nơi này rồi tìm ở phía trước.
Mắt người thú ra rất sắc bén, Địch Á tốn thời gian tìm xong ở chỗ dòng suối . biết nếu là tảng đá có thể phát sáng ban ngày dễ tìm, buổi tối tìm dễ hơn nên cũng gấp, cứ tìm ở bên này xem . Dĩ nhiên Trác Ngọc cũng theo làm bộ tìm kiếm phen.
Thời gian cứ lặng yên tiếng động trôi , rất nhanh sắc trời dần dần tối xuống.
bầu trời vầng trăng tròn mang theo ánh sáng nhàn nhạt treo ngọn cây cao. Những côn trùng dã thú ban ngày thích nhảy tới nhảy lui cũng thu lại hơi thở, hoặc co rúc ở trong bụi cỏ, hoặc treo cành cây mang theo hơi thở đều đều chìm vào giấc ngủ, rừng rậm dần dần trở nên an tĩnh.
Địch Á để cho Trác Ngọc nghỉ ngơi ở trong sơn động, còn chạy tìm. Tìm hơn nửa đêm cũng tìm được tảng đá phát sáng liền về nghỉ ngơi.
Sáng sớm ngày hôm sau Địch Á thừa dịp săn lại tìm kiếm phen, nhưng vẫn có kết quả. Lúc nấu cơm, Địch Á hỏi ý kiến Trác Ngọc: “Nơi này ta tìm tìm lại mấy lần vẫn tìm thấy, nếu chúng ta đến phía trước tìm .”
Trác Ngọc thuận theo lời Địch Á cũng đồng ý đến phía trước. Hai người rất nhanh thu thập xong hành trang lên đường.
Xuyên qua khu rừng rậm rạp, bước chân của Địch Á nhanh hơn, cõng Trác Ngọc gần ngày đến nơi mà Trác Ngọc .
Đến nơi đó, Trác Ngọc che giấu được khuôn mặt tràn đầy hưng phấn khiến Địch Á nghi ngờ. Đồ còn chưa tìm được, sao lại hưng phấn như vậy?
Trác Ngọc thấy Địch Á nhìn mình vội vàng thu lại nụ cười mặt, theo Địch Á tìm kiếm từng chút từng chút , từ từ tìm kiếm tảng đá có thể phát sáng giống .
Trác Ngọc nghĩ muốn đến đây xem chút. Lúc đầu mình tỉnh lại là ở nơi này, biết trở lại nơi này cầm theo cái hòm của mình có thể xuyên trở về hay .
vừa tìm vừa cầu nguyện trong lòng, hy vọng ông trời có thể nghe được tiếng lòng của mình, bổ tia chớp xuống đây để cho mình có thể trở về.
Thế nhưng cho dù cầu khẩn thế nào, ông trời cũng có phản ứng. Bầu trời vẫn xanh thẳm khiến Trác Ngọc bực bội, ngược lại Địch Á lại đến an ủi .
Địch Á mỗi ngày đều tìm tảng đá phát sáng, Trác Ngọc ôm cái hòm ngồi dưới đất chờ ông trời thiện tâm tới giải cứu . Thế nhưng vẫn để cho thất vọng. Ngược lại Địch Á lại tìm được tảng đá phát sáng, đó là ở trong sơn động mà Trác Ngọc từng ở, tảng đá ở vách đá may bị Địch Á phát .
“Tìm được rồi, tìm được rồi. Ngọc Nhi nàng nhìn chút xem có phải cái này ?” Địch Á cao hứng bừng bừng dùng hai tay nâng tảng đá đưa đến trước mặt Trác Ngọc.
Mặc dù tâm tình Trác Ngọc được tốt cũng phải kinh hãi. có tảng đá như vậy ư?
cầm tảng đá ở trong tay xem xét dưới ánh mặt trời thấy trong suốt, thở dài : “ xinh đẹp, quả chính là dạ minh châu.”
“Dạ minh châu? Cái tên này hay.” Địch Á vừa vừa dùng ánh mắt sợ hãi vừa than nhìn vật trong tay Trác Ngọc. Có lẽ lúc trước cũng biết Mê Huyễn đại lục còn có vật như vậy.
“Nếu tìm được, chúng ta cũng nên nhanh chóng trở về thôi.”
“Trở về? Nhanh như vậy, ở thêm hai ngày sao?”
“ được, nơi này thức ăn ít còn có dã thú tương đối hung mãnh.”
“Vậy… vậy ngày mai , tôi có chút mệt mỏi.” Trong lòng Trác Ngọc vẫn hi vọng có thể ở nơi này thêm mấy ngày. Nhưng nếu tìm được tảng đá phát sáng cũng biết có thể ở chỗ này thêm bao lâu.
Địch Á vừa nghe Trác Ngọc mệt mỏi lập tức đồng ý ở nơi này nghỉ ngơi đêm rồi trở về.
- Hết chương 16 -
Chương 17: Triền miên.
Quyết định qua đêm ở đây, Địch Á cùng Trác Ngọc liền săn thú. Họ bắt được con dê toàn thân ngũ sắc, lớn bằng con sơn dương mà trước kia Trác Ngọc gặp, gọi nó là dê ngũ sắc. Địch Á loại dê này thịt tươi mới, ăn rất ngon, sau khi ăn xong trong miệng vẫn còn lưu hương. Trác Ngọc theo hái chút trái cây, gồm cả loại quả giống như dâu tây, nhưng dám ăn.
“Loại trái cây này có thế ăn được sao?” Trác Ngọc chỉ chỉ trái cây mà mình hái được giống quả dâu tây, tạm thời gọi nó là quả dâu. nhớ trước kia Địch Á chưa bao giờ hái loại trái cây này cho ăn.
Nghe được câu hỏi của Trác Ngọc, Địch Á xử lý dê ngũ sắc liền quay đầu lại, chần chờ lát mới gật đầu, ý bảo Trác Ngọc có thể ăn. có đầy bụng nghi ngờ, tại sao Ngọc Nhi lại muốn ăn, chẳng lẽ nàng nghĩ thông suốt, nhưng vẫn xấu hổ. Vừa nghĩ vậy, trong lòng Địch Á hưng phấn thôi.
Trác Ngọc cũng biết suy nghĩ của Địch Á, chỉ cần có thể ăn đều bỏ qua. Hái được nửa túi dâu, Địch Á lại dùng lá cây chuối tây tròn xào chén lớn thịt dê ngũ sắc, lại nấu nồi canh lớn.
Sau khi mệt mỏi hai người hưởng thụ bữa tiệc lớn, sau đó nằm bãi cỏ cạnh dòng suối nghỉ ngơi. Trác Ngọc vừa gặm trái dâu, vừa nhìn trăng sáng cùng sao trời mà ngẩn người.
nhớ mình đường trở về phòng khám bệnh xuyên đến mảnh đại lục này. Ngày đó mưa rơi , chân trời tia chớp bổ xuống, dường như bị người đường đẩy vào trong ánh sáng của tia chớp. Chờ đến khi tỉnh lại phải là nơi mà quen thuộc. Xem ra phải chờ trời mưa sấm đánh mới có thể thử. Vậy phải đợi đến lúc nào đây, ngây ngốc ở đây đủ rồi.
Trác Ngọc cảm thấy người có chút khô nóng, lại thêm ban ngày chảy ít mồ hôi, nghĩ muốn tắm rửa, nhưng Địch Á vẫn ở bên cạnh.
“Cái đó….” gãi gãi đầu, có chút ngượng ngùng: “Tôi muốn tắm, anh ra chỗ khác có được ?”
Địch Á nhìn nhìn Trác Ngọc rồi hóa thành hình thú, quay lưng lại về phía xa đứng nghiêm canh gác cho Trác Ngọc. Chủ yếu là Trác Ngọc muốn Địch Á tránh mà thôi.
từ từ cởi quần áo ra nhảy vào trong dòng suối , dòng nước lạnh như băng tạm thời làm dịu khô nóng người . Nhưng dần dần, phát có điều ổn. Tại sao mình càng tắm lại càng cảm thấy nóng.
vùi mình vào trong dòng nước, làm thế nào cũng áp chế dược khô nóng ngày càng tăng lên.
Đáng chết, tại sao lại nóng như vậy, ràng mình ngâm mình trong nước rồi, đây là có chuyện gì xảy ra?
Ngây người ở trong nước, Trác Ngọc hé mở đôi môi đỏ mọng, giữa răng môi ngừng thở ra khí nóng, hơi thở càng trở nên nặng nề.
dễ dàng dùng lý trí đè lại khát vọng, chưa kịp suy nghĩ nhiều khô nóng lại xông lên lần nữa. Gò má trắng nõn ửng hồng, đôi mắt mở to, ánh mắt mê ly quan sát bốn phía, thân thể cũng nhịn được mà bắt đầu cọ xát. thân thể trắng nõn mềm mại ửng hồng, đôi môi đỏ mọng nhiễm ánh nước, hai chân trắng nõn thon dài gắt gao cọ vào nhau.
“Ưm, nóng?? Ừm!!”
Trong rừng rậm rất an tĩnh, yên tĩnh đến mức ngay cả tiếng côn trùng kêu cũng biến mất, toàn bộ thế giới chỉ còn lại tiếng thở dốc của Trác Ngọc.
lâm vào trong dục vọng, Trác Ngọc bất ngờ chống lại đôi mắt vàng. Địch Á đến lúc nào? Tại sao ánh mắt của đội nhiên đáng sợ như vậy, giống như muốn nuốt sống mình.
muốn Địch Á tránh được nhìn mình, lại phát khi mình hé môi câu hoàn chỉnh cũng được, phát ra cũng chỉ là tiếng than .
Đây là thanh của mình ư? Trước kia sao biết mình cũng có thể phát ra thanh như vậy, khàn khàn trầm thấp tràn đầy dụ hoặc, nhất định là nằm mơ.
Địch Á vốn chạy đến nơi cách dòng suối trăm mét, thân thú to lớn uy phong nằm mặt đất, đôi mắt màu vàng tràn đầy thú tính thỉnh thoảng lóe lên, đôi tai thỉnh thoảng động động cảnh giác nghe ngóng chung quanh, khi nghe được thanh của Trác Ngọc lập tức chạy tới.
Thân thể Trác Ngọc trở nên cứng ngắc, ngừng thở ngưng mắt nhìn Địch Á nhích lại gần mình. Thân thể khác thường nên dám động đậy.
liếc nhìn cái cổ trắng nõn của , móng vuốt duỗi ra thăm dò nước trong dòng suối sau đó từ từ bơi về phía Trác Ngọc.
Ngưng mắt nhìn da thịt Trác Ngọc đắm chìm dưới ánh trăng, mắt thú màu vàng thoáng qua tia cười khẽ, móng trước nâng lên đụng vào hai ngọn núi trước Trác Ngọc. Địch Á sớm cảm thấy tò mò với bộ mềm mại của Trác Ngọc. Những giống cái mà gặp hùng vĩ như Trác Ngọc.
nhàng đụng chạm, Địch Á vươn chiếc lưỡi to ra tò mò liếm lên. đó mang theo mùi thơm nhàn nhạt, đến gần Trác Ngọc đưa đến tảng đá gần bên bờ.
Đầu lưỡi lộn lên khiến cho thân thể Trác Ngọc khẽ run, có chút đau nhói, lại có chút tê tê khiến Trác Ngọc có cảm giác khác thường quái dị, đây là cảm giác mà chưa bao giờ có.
“Ưm…?”
Tay xẹt qua bả vai Trác Ngọc, Địch Á đến gần hôn lên cổ Trác Ngọc, hai tay càng ngừng vuốt ve bộ mềm mại. Xúc cảm mềm mịn dễ chịu khiến ngọn lửa trong mắt Địch Á càng tăng thêm. dùng cái đuôi ở trong nước của mình ôm lấy đùi Trác Ngọc, lông đuôi nhàng vuốt ve bắp đùi , cảm giác như gãi ngứa khiến Trác Ngọc ngừng bị giày vò. Đây là sao vậy?
Ngửi mùi thơm thoang thoảng, Địch Á ngừng hôn lên gò má Trác Ngọc, lông tơ nhàng lướt qua cổ Trác Ngọc. Vuốt ve như vậy khiến Trác Ngọc run rẩy thôi. Ngượng ngùng dần dần bò lên mặt Trác Ngọc, cảm giác khô nóng lại từ từ xông tới.
“Ưm….”
Địch Á khẽ run cái, bị thanh rên rỉ êm ái của Trác Ngọc hung hăng kích thích.
Tiếng rên rỉ êm ái mềm mại khiến Địch Á có cảm giác như bị điện giật. ngờ giống cái mà mình thích lại có thể hấp dẫn như vậy. vội biến thành hình người, thân thú dính chặt vào người Trác Ngọc. Mùi thơm cơ thể nhàn nhạt, tư vị ngọt ngấy so với quả lê còn tuyệt hơn, nhìn thân thể trắng nõn phiếm sắc hồng của Trác Ngọc, Địch Á càng cảm thấy khát.
“Nóng, nóng quá!! Địch Á, anh… Anh mau thả tôi ra!! Buông tay!! Ưm….”
Tiếng rên rỉ yếu ớt ngừng kích thích thần kinh Địch Á. thè lưỡi đến bên cánh môi thủy nộn quét vài cái. nhàng cạy hàm răng của Trác Ngọc ra khuấy động trong miệng vài cái, đôi mắt màu vàng nhuốm ngọn lửa đỏ ngầu.
Địch Á hóa thành hình người, tay trái kéo cổ Trác Ngọc, tay phải nhàng vân vê bộ mềm mại của Trác Ngọc, hôn từ trước đến sau tai , sau đó đến đôi môi.
Trác Ngọc muốn chống cự lại phát chân tay mình vô lực, bị Địch Á ôm đến tảng đá gần bờ, hơn nữa còn bị ôm chặt, dần dần ý niệm phản kháng cũng bị Trác Ngọc ném ra sau ót, rất nhanh lạc đường trong dục vọng.
Địch Á ngẩng đầu nhìn Trác Ngọc, dùng ngón tay vén lên sợi tóc xốc xếch của , hai mắt liếc nhìn gò má trắng nõn ửng hồng bị che giấu bên dưới mái tóc. Lông mi run rẩy, cánh môi mềm mại sưng đỏ, thân thể nhắn dựa vào trước .
Bên tai ngừng truyền đến hô hấp cực nóng của Trác Ngọc. Rất nóng!!!
Địch Á cảm thấy mình cũng bị lửa thiêu, nhiệt độ cao như vậy khiến hít thở thông.
Nghe được tiếng rên rỉ từ Trác Ngọc, Địch Á chỉ cảm thấy phần bụng dưới nóng bỏng tê dại càng thêm căng cứng, mơ hồ lên màu xanh đen.
Hôn Trác Ngọc ở dưới mình, Địch Á cảm thấy muốn ngừng mà được, càng ngày càng thể áp chế được chính mình. Nhìn giống cái ở bên dưới, hận thể khảm vào thân thể, nhào nặn nhét vào xương tủy.
Liếc nhìn Trác Ngọc, Địch Á rốt cuộc nhịn được gầm tiếng vọt vào trong cơ thể Trác Ngọc. Nghe được tiếng kêu đau của Trác Ngọc, thoáng dừng chút, hồi lâu sau thấy Trác Ngọc kêu đau nữa mới chậm rãi di động.
Thân thể trắng như tuyết ửng hồng, Địch Á cẩn thận từng ly từng tí khống chế sức lực của mình, ngừng hôn gương mặt Trác Ngọc. Cảm giác tuyệt vời khiến Địch Á nhịn được phát ra tiếng thở gấp, tốc độ cũng trở nên nhanh hơn, tiếp tục đắm chìm trong cảm giác khiến hưng phấn này.
Trác Ngọc cảm giác mình như ở trong nước sôi lửa bỏng, nam nhân người là cây cỏ cứu mạng duy nhất, chỉ có thể túm lấy người đàn ông này cùng chìm nổi. Chỉ có cùng với , mới có thể đạt được bến bờ vui sướng. Khi cảm giác như sắp chìm ngập, có thể cảm nhận được người đàn ông này run rẩy, cuối cùng trong đầu chỉ còn lại mảng trắng xóa.
Qua lúc lâu Địch Á mới đứng dậy ôm Trác Ngọc ngủ khỏi tảng đá cạnh dòng suối. Địch Á vẫn nhớ những gì tốt đẹp của Trác Ngọc, muốn tách khỏi Trác Ngọc nên vẫn duy trì tư thế cũ, tắm rửa sạch thân thể của Trác Ngọc.
Sau khi tắm xong, ôm Trác Ngọc trở lại sơn động, vẫn quên mang theo đồ ở bên bờ.
Ánh sáng lên phía chân trời, Địch Á liền tỉnh lại. Nhìn Trác Ngọc trong mình, ánh mắt liền tối lại. Lúc này da thịt Trác Ngọc khắp nơi là vết hôn của . Đôi môi sưng đỏ, gò má xinh đẹp sáng bóng lộng lẫy. Địch Á lật người đè lên Trác Ngọc, gắt gao đè ép .
Ngón tay thon dài với khớp xương ràng nhàng chạm vào gò má Trác Ngọc. Từ cổ dần dần xuống, cánh mũi phập phồng ngửi mùi hương người Trác Ngọc. Mùi thơm thoang thoảng xông vào mũi. thè lưỡi từng chút từng chút hôn lên cổ Trác Ngọc, đôi tay khách khí chạy thân thể .
Địch Á dùng đôi mắt tràn ngập sương mù chăm chú nhìn vào thân thể Trác Ngọc, phần nóng bỏng dưới bụng trong cơ thể Trác Ngọc chậm rãi thức tỉnh. Nóng bỏng nhàng nhảy lên, răng môi khẽ gặm cắn cổ Trác Ngọc, sức lực mãnh đến nỗi khiến Trác Ngọc ở trong mộng khỏi nhíu mày.
Hai tay Địch Á ngừng đốt lửa người Trác Ngọc. Vì Địch Á ngừng quấy rầy, Trác Ngọc trong giấc mộng cũng rên rỉ theo, thanh khàn khàn mị hoặc tràn đầy ma lực ngừng dẫn dụ Địch Á.
“Ưm…” Trác Ngọc mơ mơ màng màng rên rỉ, dường như sắp tỉnh lại.
Nhìn đôi mắt Trác Ngọc phiếm hơi nước, nhiệt thiết trắng xanh dưới bụng Địch Á trở nên cương cứng. cảm giác mình bị Trác Ngọc xoắn chặt làm đau đớn, nhưng cũng sảng khoái, đôi mắt màu vàng tràn đầy kích tình.
Đầu lưỡi chiếm lấy hương vị ngọt ngào trong miệng Trác Ngọc, chất lỏng ngon ngọt khiến muốn ngừng mà được, cũng làm nhịn được mà khẽ cười.
Trác Ngọc vào lúc Địch Á khẽ cười mà mở hai mắt ra. Vừa mới tỉnh lại còn chưa tình trạng của mình bị Địch Á dẫn vào vực sâu dục vọng.
Đường cong mềm mại mê người bị Địch Á đè ép, lại chuyển động hồi.
Địch Á đói khát khó nhịn thỉnh thoảng phát ra tiếng thở dốc khàn đục, đầu lưỡi quét cần cổ trơn mịn của Trác Ngọc, bàn tay chạy khắp người Trác Ngọc. Nhiệt thiết ở trong cơ thể Trác Ngọc càng ngừng luật động. bất chấp thân thể của Trác Ngọc, hề tiết chế mạnh mẽ đâm tới như muốn phát tiết toàn bộ tinh lực của bản thân.
- Hết chương 17 -
Chương 18: Tình quả.
Đau đớn thân thể làm Trác Ngọc thoáng tỉnh táo lại chút. lúc này mới phát ra Địch Á nằm thân thể mình. cần nghĩ cũng biết mình và Địch Á làm gì. đợi suy nghĩ nhiều Địch Á nặng nề va chạm, tiếng rên rỉ thoát ra khỏi miệng .
Thân thể đột nhiên cứng đờ, khóe miệng mím chặt muốn trầm luân cùng Địch Á. biết lúc này mình phản kháng Địch Á được, chỉ có thể dùng phương thức này biểu đạt phẫn nộ của mình, giống như người cùng Địch Á đến cực lạc phải Trác Ngọc .
Bất mãn khiến thân mình Trác Ngọc cứng ngắc. Địch Á liền dùng thêm sức gặm cắn, tay trái nặng nề vuốt ve bộ mềm mại của Trác Ngọc. Xúc cảm mềm mịn khiến Địch Á càng thêm mê muội. Tay phải chuyển qua bờ mông Trác Ngọc, chút khách khí xoa bóp vài cái. Sức lực nặng khiến cơn đau nhói từ mông truyền đến các nơi khắp cơ thể . Trác Ngọc cắn chặt môi dưới, hốc mắt hơi ửng hồng. Chưa bao giờ phải chịu sỉ nhục như này khiến Trác Ngọc bi phẫn thôi.
Địch Á si mê vuốt ve bờ mông tròn trịa của Trác Ngọc, cảm thụ xúc cảm trơn mịn mượt mà. Tay phải dọc theo sống lưng Trác Ngọc từ xuống dưới xoa nắn hồi.
Cảm giác tê liệt ngay tức khắc truyền đến tận sâu trong linh hồn Trác Ngọc khiến cho thể tiếp tục kháng cự.
ràng nên tức giận, nên kháng cự, nhưng tiếng kêu đến bên miệng lại thành tiếng rên rỉ trầm thấp. Trác Ngọc cảm thấy đau nhức nhưng cũng vui sướng.
Bị Địch Á áp chế thể động đậy, Trác Ngọc chỉ có thể chấp nhận xụi lơ ở phía dưới Địch Á mặc cho muốn làm gì làm, cho đến khi Địch Á tất cả động tác dừng lại.
Kích tình qua , Địch Á lật người lại kéo Trác Ngọc vào trong lòng mình, hai mắt nhắm lại.
Trác Ngọc lẳng lặng tựa vào trong Địch Á nhúc nhích. có thể cảm nhận được từng giọt mồ hôi từ khuôn mặt tuấn mỹ của Địch Á xuống. Hai cánh tay cường tráng mà có lực gắt gao ôm mình, tuyên thệ quyền chiếm giữ của .
Trác Ngọc luôn luôn kiên cường giờ phút này khỏi hé ra vẻ mặt bi thương. Hốc mắt ửng hồng, cho dù có kiên cường như thế nào nữa cũng là , cũng bi thương khổ sở.
khẽ đẩy người Địch Á muốn tránh né , nhưng cũng dám có động tác gì quá lớn. Những vết hôn xanh xanh tím tím do Địch Á để lại còn đau, xen lẫn cảm giác nóng bỏng trong cơ thể, hai loại cảm giác bất đồng khiến Trác Ngọc cảm thấy xấu hổ.
chưa từng nghĩ mình phát sinh quan hệ với Địch Á, vì chưa từng coi là nam nhân mà đối đãi. Hôm nay bị Địch Á đối xử như vậy, cũng biết nên làm thế nào, như thế nào mới phụ Ôn Thụy.
Thời điểm thương say đắm nhất với Ôn Thụy bọn họ cũng chưa vi phạm, nhưng giờ lại giao mình ở nơi này. Trác Ngọc cảm thấy đau buồn, tại sao mình lại gặp phải chuyện như vậy?
Tí tách…
Nước mắt tự chủ từ hốc mắt ửng hồng của Trác Ngọc tràn ra ngoài.
ra Địch Á cũng ngủ, chỉ suy nghĩ lát nên với Trác Ngọc như nào. Dù sao cũng được Trác Ngọc cho phép, nhưng tình huống đó thể do dự.
Cảm nhận được nước mắt Trác Ngọc rơi lồng mình, chợt cảm thấy bối rối. ôm Trác Ngọc ngồi dậy, cẩn thận thối lui khỏi thân thể Trác Ngọc lại khiến Trác Ngọc rên rỉ.
Địch Á mặc dù có thể cảm nhận được xúc cảm mềm mịn từ truyền đến, nhưng khi ngửi được mùi máu tươi sắc mặt liền biến đổi. cẩn thận ôm Trác Ngọc, khi ánh mắt chạm đến phía dưới sưng đỏ cùng những vết xanh tím người Trác Ngọc hối hận thôi.
cẩn thận đỡ Trác Ngọc nằm xuống, nhanh chóng từ trong túi đeo lưng bị vất ở góc lấy ra dược thảo mà Trác Ngọc với rồi vò nát, nhàng bôi lên hạ thân Trác Ngọc. Bôi xong thuốc, Địch Á lại nhàng mặc quần áo cho Trác Ngọc.
Trong toàn bộ quá trình Trác Ngọc hề lời nào, chỉ nằm im giống như tượng gỗ mặc cho Địch Á loay hoay. biết mình phải làm sao, ngay cả cảm giác đói bụng cũng có.
Địch Á thấy Trác Ngọc lời nào cũng có bất kỳ phản ứng gì, tất nhiên là ảo não rồi. Giống cái nhất định là giận mình được nàng cho phép quan hệ với nàng.
ngừng lời xin lỗi bên tai Trác Ngọc, cho đến khi nghe được thanh Trác Ngọc đói bụng mới dừng lại.
Thu xếp tốt cho Trác Ngọc, nhìn Trác Ngọc lúc lâu mới giọng với : “Ngọc Nhi, nàng nghỉ ngơi , ta săn thú trở lại ngay.”
Địch Á suy nghĩ nhiều rời khỏi sơn động.
Sau khi Địch Á Trác Ngọc mới chậm rãi mở to hai mắt khó khăn đứng lên. người vẫn còn cảm giác đau đớn của lần đầu tiên, nhưng vẫn để ý đến những điều này.
chậm rãi ra ngoài sơn động. biết mình phải nơi nào, trong đầu mảnh trống rỗng. chỉ biết muốn rời khỏi nơi này, rời khỏi Địch Á, bao giờ gặp lại nam nhân nguy hiểm kia nữa. ***************.com
sai, là nam nhân. Trước kia chưa từng nghĩ người thú này tạo được bao nhiêu uy hiếp với mình, vẫn cho rằng mình thân là sinh vật cấp cao của Thế kỷ 21, có trí khôn để cải thiện cuộc sống của mình, cho rằng Địch Á vì vậy mà nghe lời , vì những việc mà làm mà sùng bái. Nhưng lại quên mất Địch Á có thể dễ dàng chế ngự , thậm chí chỉ cần dùng ngón tay cũng có thể bóp chết .
Nhất định là mấy ngày nay buông lỏng cảnh giác, nếu vì sao lại quên con người Địch Á vốn là như vậy chứ?
ngừng có nhánh cây cùng cây cỏ xẹt qua cần cổ, mặt, cánh tay cùng bắp đùi Trác Ngọc, nhưng để ý. cứ thẳng về phía trước suy nghĩ mình có thể gặp phải nguy hiểm gì hay . Dường như chỉ cần rời khỏi Địch Á là có thể an tâm.
Địch Á mới đến gần sơn động phát Trác Ngọc có ở đây. cho rằng Trác Ngọc chỉ là ra ngoài giải quyết nhu cầu sinh lý, lát sau mới cảm thấy ổn. Thân thể lúc này bất tiện cũng nên trở lại rồi.
vốn cho rằng Trác Ngọc đến dòng suối , nhưng khi đến đó cũng thấy bóng dáng Trác Ngọc. đột nhiên cảm thấy kinh hoàng. Chẳng lẽ có dã thú thừa dịp có ở đây nên bắt Trác Ngọc ?
Địch Á khống chế được sợ hãi trong lòng. Nếu bị dã thú bắt .....
Trác Ngọc có ở đây nên thể đảm bảo điều gì.
Đáng chết!! Sao mang Trác Ngọc theo lại để nàng ở trong sơn động, nàng tại khỏe sao có thể đấu lại dã thú. Nếu là dã thú to lớn, quả dám tưởng tượng đến hậu quả.
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian